Hôm ấy, cậu bé Ðại cùng người bố của mình, hai bố con cuốc đất, làm cỏvườn rau sau nhà. Ông bố cuốc phải một tảng đá bịchôn vùi dưới đất. Ông bốnói:
- Cần phải đẩy tảng đá này đi cho khỏi choáng chỗ những luống rau.
Ðại nhanh nhảu đáp với tất cảthiện chí muốn giúp bố:
- Con sẽ đẩy tảng đá cho.
Cậu bé dùng hết sức lực, vừa đẩy vừa nâng, lưng mồhôi nhễ nhãi nhưng tảng đá vẫn không nhúc nhích được một li nào. Chấp nhận sự bất lực của mình, cậu bé vừa thở hổn hển vừa thú nhận:
- Ba ơi, con không thểnào đẩy tảng đá đi được.
Ba của cậu nhìn cậu mỉm cười khích lệ:
- Con có thểlàm được nếu con dùng tất cả mọi phương pháp con có trong tay.
Ðại lại cố gắng hết sức, chân tay mệt rã rời. Với hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má, cậu kêu lên:
- Con không thểnào đẩy hòn đá được. Con đã cố gắng hết sức rồi đó.
Ba của cậu âu yếm hỏi thêm:
- Có thật là con đã làm hết mọi cách rồi không?
Ðại gật đầu, nhưng ba của cậu lắc đầu nói:
- Chưa, con chưa thực sự làm hết cách, còn có một điều con vẫn chưa làm, nếu con làm điều đó chắc hẳn con sẽ thành công.
Cậu bé ngạc nhiên hỏi thêm:
- Con còn quên điều gì nữa, thưa ba?
- Ba ởngay bên cạnh con đây, con có thểxin ba phụgiúp con một tay nhưng con đã không xin, vì con nghĩ con có thể làm được một mình.
Ðại khiêm tốn nói:
- Vậy xin ba giúp con một tay với.
Rồi hai bố con chung sức đẩy, và chẳng mấy chốc tảng đá lớn đã được lăn ta khỏi những luống rau. Ðại sung sướng reo lên:
- Ba ơi, chúng ta đã thành công.
* * *
Cũng một cách tương tựtrong đời sống thiêng liêng, thử hỏi đâu là hiệu lực của sức cố gắng con người trên con đường thiện? Chúng ta có thể tự cứu rỗi mình mà không còn cần đến ơn hộgiúp của Thiên Chúa chăng?
Trên thực tế, nhiều lúc chúng ta có cảm giác là mình phải gánh vác hết mọi gánh nặng của cuộc sống, là phải một mình đối phó, đương đầu với mọi khó khăn, thửthách. Nhưng không hẳn nhưthế, đối với những người có lòng tin, chúng ta đều biết rằng chúng ta không sống cô đơn cô độc và Thiên Chúa cũng không tạo dựng con người để rồi bỏ rơi họ một mình chiến đấu với sóng to gió lớn giữa biển cảmênh mông là cuộc sống thếtrần. Ngài luôn ở bên cạnh và sẵn sàng giơ tay nâng đỡ, hộgiúp. Vì tôn trọng tự do của mỗi người nên Ngài chỉ đợi chúng ta ngước mắt nhìn lên Ngài và cầu xin Ngài trợgiúp cho, nhưng vì thiếu lòng tin nên nhiều khi chúng ta quên lãng sự hiện diện của Ngài trong đời sống chúng ta.
Chúng ta dễnghĩ rằng những thành công tốt đẹp là hoa trái của sức riêng mình và hoàn toàn thuộc về chúng ta, nhưng phải công nhận đó là kết quảcủa ơn Chúa phù trợvà sức cố gắng của con người nữa. Chính Thiên Chúa là Ðấng khởi sự mọi công việc và đồng thời cũng là Ðấng hoàn tất mọi công việc ấy. Ngài chỉ muốn con người cộng tác hết sức lực mình cho dù sự đóng góp ấy thật là bé nhỏ đi nữa. Ngài muốn chúng ta nỗ lực cố gắng với tất cả khảnăng sẵn có, khác nào như mọi sự tùy thuộc vào chúng ta, đồng thời Ngài cũng muốn chúng ta khiêm tốn đặt hết tin tưởng và trông cậy vào sự trợgiúp của Ngài, bởi vì thực sự mọi việc đều tùy thuộc nơi Ngài.
Phúc âm thuật lại mẻcá lạ lùng của các tông đồsau một đêm vất vả mà chẳng bắt được một con cá nào, nhưng với lòng tin tưởng vào quyền phép của Chúa Giêsu và vâng theo lời Ngài phán bảo, không chút nghi ngờdo dự, họthả lưới và đã được một mẻ cá lạlùng, suýt rách cả lưới nữa. Các tông đồchỉ cần thả lưới và chính Chúa Giêsu đã làm cho cá vào đầy lưới của các ông.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã phán bảo các môn đệChúa rằng: "Không có Ta, các con chẳng làm được việc gì". Vâng lệnh Chúa, con biết rõ con yếu đuối vô tài, bất lực đến độ nào rồi. Con cũng không dám hứa với Chúa điều gì cả, sự thất trung không giữ lấy được một lời hứa nào hết. Nhưng trong mọi việc và bất cứlúc nào, con vẫn có thể dâng hiến Chúa tất cả sự cố gắng của con, cả khi con sai lầm và bất trung đi nữa. Nhưng mỗi ngày con vẫn có thể bắt đầu lại cộng tác với Chúa hết sức mình và con tin chắc Chúa sẽ hoàn tất mọi công việc tốt lành mà chính Chúa đã khởi sự trong con.