Truyện kể về một khách hành hương người Nga, ông đã trải qua nhiều tai ương khốn khó: người vợ và đứa con yêu quí qua đời, nhà cửa bị cháy. Thế là ông quyết định từ bỏ mọi sự và dành hết quảng đời còn lại để đi hành hương các nơi thánh. Ông lên đường với hành trang vỏn vẹn là một túi xách, trong đó có một cuốn Kinh thánh và ít lương thực.
Mỗi lần đọc Kinh thánh, ông gặp lời mời gọi cầu nguyện liên lĩ, cầu nguyện không ngừng. Ý tưởng đó ăn sâu vào tâm trí ông. Ông bắt đầu tìm kiếm một người có thể dạy ông cầu nguyện liên lĩ.
"Làm cách nào để cầu nguyện liên lĩ?" Ông đã gặp gỡ nhiều người và với câu hỏi ấy, ông đã nhận được những câu trả lời khác nhau. Nhưng vẫn không làm ông thỏa mãn.
Người thì nói: "Chỉ có Thiên Chúa mới có thể dạy ta cầu nguyện liên lĩ mà thôi." Kẻ khác bảo "Ông hãy luôn luôn sống theo thánh ý Chúa. Một người làm như thế là luôn luôn cầu nguyện rồi vậy."
Không có câu trả lời nào làm ông hài lòng, vì ông hiểu lệnh truyền "cầu nguyện không ngừng" theo nghĩa đen. Ông tự nhủ làm sao có thể cầu nguyện từng giây phút, dù thức hay ngủ, trong khi có bao nhiêu công chuyện này nọ chiếm hết đầu óc của tôi.
Vấn đề nằm ở chỗ người hành hương này cho rằng cầu nguyện là chuyện của đầu óc. Vì vậy, ông cần phải học để cầu nguyện bằng tâm hồn.
(Có 3 cách cầu nguyện: Cầu nguyện bằng lời, suy niệm Kinh thánh, cầu nguyện bằng tâm hồn thinh lặng.)
Ngày nọ, người hành hương gặp một đan sĩ, vị này hỏi ông đi đâu và tìm kiếm điều gì. Ông đáp lại: "Tôi đi hành hương từ đền thánh này đến đền thánh kia. Tôi mong tìm được một người có thể dạy tôi cầu nguyện không ngừng."
Tin chắc mình có phương pháp này, vị đan sĩ liền nói: "Này anh bạn, hãy hết lòng tạ ơn Thiên Chúa, vì Ngài đã sai đến cho anh một người có thể chỉ cho anh cách cầu nguyện liên lĩ." Mời anh đến đan viện của tôi.