1. Có một bà lương dân nói với tôi rằng: "Cha ở một mình như vậy thì ai nấu cơm cho cha, khi cha bệnh ai chăm sóc? Nhìn các cha thật vô tư và vui vẻ, nhưng sao thấy đáng thương."
Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười vô tư, vì biết làm sao nói cho người lương hiểu được đời sống độc thân của linh mục là thế nào.
2. Lại có mấy lần tôi được nhắc nhở: "Cha lo mà nhận con cái đi, nhất là con gái, để sau này bệnh thì có người chăm, qua đời thì có người khóc."
Câu trả lời của tôi là: "Tôi có nghĩ đến 4 sự sau: chết, phán xét, thiên đàng và hỏa ngục, chứ chưa nghĩ đến hậu sự đó. Cuộc đời còn dài, có gì mà phải lo."
3. Nhiều người tỏ ra ái ngại vì thấy các linh mục thui thủi một mình, không có ai bên cạnh. Bản thân linh mục cũng từng thốt lên lời nguyện như sau:
"Lạy Chúa, con chỉ có một mình. Sự yên lặng làm con khó thở. Sự cô quạnh đè nặng trên con.
Lạy Chúa, nay con được 34 tuổi, con có một thân thể như những người khác, với những bàn tay gân guốc để làm việc, với một quả tim được dành để yêu thương, nhưng con đã phó thác cho Chúa hết. Thật ra Chúa đang cần những thứ đó.
Con đã phó dâng tất cả cho Chúa rồi, nhưng lạy Chúa, dâng vậy thật đau khổ. Thật đau khổ khi con phải dâng thân xác cho Chúa, bởi vì thân xác đó nó muốn tự hiến cho một người khác.
Thật đau khổ khi phải yêu tất cả mọi người mà không được giữ riêng lại một người nào. Thật đau khổ khi con bắt lấy một bàn tay mà con không được giữ luôn.
Thật là đau khổ khi con không được sống cho mình chút nào mà phải hòan toàn sống cho kẻ khác. Thật là đau khổ khi con phải đi với kẻ khác, mà không hề có một ai sẽ tới với con.
Thật là đau khổ để biết tội lỗi kẻ khác trong khi con không được từ chối việc tiếp đón và nâng đỡ họ. Thật đau khổ khi con nhận biết những thầm kím của người ta mà không được tiết lộ cho ai.
Thật đau khổ khi thấy cả đời con phải lôi kéo kẻ khác mà không khi nào được ai thúc đẩy con, dầu trong chốc lát. Thật đau khổ khi con phải luôn ra tay nâng đỡ những người yếu đuối mà con thì không bao giờ được nương dựa vào một người nào" (Trích Michel Quoit, Lời cầu nguyện của một linh mục).
4. Cô đơn là một phần của đời linh mục. Sự cô đơn là cần thiết để để lòng yêu mến Thiên Chúa và con người lớn lên nơi linh mục. Chính trong sự cô đơn, như đêm tối của sa mạc, đòi linh mục phải gắn bó với Chúa hơn, vì họ không biết nương tựa vào ai. Yves Raguin, SJ, viết rằng: Xin đừng thương tiếc cho tôi, vì tôi đã gặp được Tình yêu của Đức Kitô.
5. Lời khuyên thực tế: Hãy để cho các linh mục cô đơn, vì khi đó họ mới làm tốt công việc của mình.
Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười vô tư, vì biết làm sao nói cho người lương hiểu được đời sống độc thân của linh mục là thế nào.
2. Lại có mấy lần tôi được nhắc nhở: "Cha lo mà nhận con cái đi, nhất là con gái, để sau này bệnh thì có người chăm, qua đời thì có người khóc."
Câu trả lời của tôi là: "Tôi có nghĩ đến 4 sự sau: chết, phán xét, thiên đàng và hỏa ngục, chứ chưa nghĩ đến hậu sự đó. Cuộc đời còn dài, có gì mà phải lo."
3. Nhiều người tỏ ra ái ngại vì thấy các linh mục thui thủi một mình, không có ai bên cạnh. Bản thân linh mục cũng từng thốt lên lời nguyện như sau:
"Lạy Chúa, con chỉ có một mình. Sự yên lặng làm con khó thở. Sự cô quạnh đè nặng trên con.
Lạy Chúa, nay con được 34 tuổi, con có một thân thể như những người khác, với những bàn tay gân guốc để làm việc, với một quả tim được dành để yêu thương, nhưng con đã phó thác cho Chúa hết. Thật ra Chúa đang cần những thứ đó.
Con đã phó dâng tất cả cho Chúa rồi, nhưng lạy Chúa, dâng vậy thật đau khổ. Thật đau khổ khi con phải dâng thân xác cho Chúa, bởi vì thân xác đó nó muốn tự hiến cho một người khác.
Thật đau khổ khi phải yêu tất cả mọi người mà không được giữ riêng lại một người nào. Thật đau khổ khi con bắt lấy một bàn tay mà con không được giữ luôn.
Thật là đau khổ khi con không được sống cho mình chút nào mà phải hòan toàn sống cho kẻ khác. Thật là đau khổ khi con phải đi với kẻ khác, mà không hề có một ai sẽ tới với con.
Thật là đau khổ để biết tội lỗi kẻ khác trong khi con không được từ chối việc tiếp đón và nâng đỡ họ. Thật đau khổ khi con nhận biết những thầm kím của người ta mà không được tiết lộ cho ai.
Thật đau khổ khi thấy cả đời con phải lôi kéo kẻ khác mà không khi nào được ai thúc đẩy con, dầu trong chốc lát. Thật đau khổ khi con phải luôn ra tay nâng đỡ những người yếu đuối mà con thì không bao giờ được nương dựa vào một người nào" (Trích Michel Quoit, Lời cầu nguyện của một linh mục).
4. Cô đơn là một phần của đời linh mục. Sự cô đơn là cần thiết để để lòng yêu mến Thiên Chúa và con người lớn lên nơi linh mục. Chính trong sự cô đơn, như đêm tối của sa mạc, đòi linh mục phải gắn bó với Chúa hơn, vì họ không biết nương tựa vào ai. Yves Raguin, SJ, viết rằng: Xin đừng thương tiếc cho tôi, vì tôi đã gặp được Tình yêu của Đức Kitô.
5. Lời khuyên thực tế: Hãy để cho các linh mục cô đơn, vì khi đó họ mới làm tốt công việc của mình.